multi-media / Megastory

Người thu nợ nhân từ

Phaedra Ellis-Lamkins đã xây dựng Promise thành một “đế chế” trị giá 520 triệu đô la Mỹ bằng cách giúp các cơ quan chính quyền địa phương thu hồi các khoản nợ chưa thanh toán qua tin nhắn văn bản và các gói trả góp không lãi suất.

Sau đại dịch, April Bingham, Giám đốc Sở Tiện ích công cộng Richmond, Virginia, cảm thấy rất lo ngại. Trong thời kỳ đại dịch, khi người tiêu dùng phải chật vật xoay xở để thanh toán các hóa đơn dịch vụ tiện ích, tổng hóa đơn chưa thanh toán của thành phố tính đến tháng 11.2022 đã tăng vọt lên 41 triệu USD, gần gấp ba lần so với con số khoảng 15 USD vào tháng 2.2020. Mức tăng khủng khiếp này làm dấy lên lo ngại về cách thành phố sẽ khắc phục cơ sở hạ tầng cũ kỹ, bao gồm việc duy trì hệ thống ống dẫn nước hơn 100 năm tuổi. Việc truy thu các hóa đơn chưa thanh toán được xem là cấp thiết, vì chúng chiếm đến 13% tổng hóa đơn hằng năm của cơ quan tiện ích công.

Vào tháng 2.2023, Richmond đã tìm đến Promise, công ty khởi nghiệp phần mềm có trụ sở tại Fairfield, California, chuyên quản lý các kế hoạch thanh toán cho chính quyền bang và địa phương, cũng như giúp thành phố phân phối nguồn hỗ trợ từ liên bang. Kết quả là: Mặc dù các hóa đơn quá hạn 90 ngày vẫn tiếp tục tăng, nhưng đã có 11.000 người đăng ký tham gia kế hoạch thanh toán, và 93% trong số đó đang thanh toán đúng hạn nhờ ứng dụng thân thiện của Promise, các gói vay trả góp không lãi suất và khả năng thanh toán qua thẻ tín dụng, qua Venmo hoặc bất kỳ phương thức nào khác.

Nhà đồng sáng lập kiêm CEO của Promise, Phaedra Ellis-Lamkins, xem việc đối xử tôn trọng với những người đang gặp khó khăn tài chính là mục tiêu quan trọng mà bà đang hướng tới.

“Khi chúng tôi đưa ra các kế hoạch thanh toán do Sở Tiện ích quản lý, khách hàng thường chỉ thực hiện một khoản thanh toán ban đầu để tránh bị ngắt dịch vụ, sau đó không tiếp tục trả góp theo kế hoạch đã cam kết, và cứ thế lặp lại vòng luẩn quẩn,” Bingham giải thích. “Promise giúp mọi người cảm thấy được tôn trọng, cho phép họ kiểm soát tài chính của mình và tự tin đưa ra quyết định về những gì họ có thể và không thể chi trả.”

Nhà đồng sáng lập kiêm CEO của Promise, Phaedra Ellis-Lamkins, xem việc đối xử tôn trọng với những người đang gặp khó khăn tài chính là mục tiêu quan trọng mà bà đang hướng tới. Là một phụ nữ da màu 48 tuổi lớn lên bằng phúc lợi xã hội và từng đảm nhiệm công tác điều phối lao động ở độ tuổi 20, Ellis-Lamkins cũng có kinh nghiệm làm việc tại tổ chức phi lợi nhuận và là cố vấn kinh doanh cho ngôi sao nhạc pop Prince trước khi chuyển hướng sang giúp đỡ mọi người thanh toán hóa đơn của họ.

Tuy nhiên, Promise không phải là một tổ chức từ thiện hay phi lợi nhuận. Thay vào đó, Ellis-Lamkins muốn chứng minh rằng một công ty phát triển nhanh, được đầu tư mạo hiểm có thể thành công mà không cần phải khai thác quá mức. “Tất cả chúng tôi đều đang cố gắng sử dụng chủ nghĩa tư bản để làm những điều chúng tôi tin tưởng,” Ellis-Lamkins chia sẻ.

Promise tập trung hợp tác với các chính quyền bang và địa phương cũng như các công ty tiện ích, cung cấp các bảng thông tin được cập nhật theo thời gian thực về thanh toán và chương trình cứu trợ. Điều này giúp Promise trở nên khác biệt với các công ty fintech khác chuyên hỗ trợ thanh toán hóa đơn bằng cách cung cấp các khoản vay lãi suất cao cho những khách hàng gặp khó khăn.

Không giống họ, Promise kiếm tiền từ phía ngược lại, nghĩa là chính quyền và các công ty dịch vụ công sẽ là bên chi trả thay vì khách hàng. Thông thường, chính quyền các thành phố trả ít nhất một triệu USD mỗi năm, trong khi các bang trả tới 10 triệu USD.

Tuy vậy, đây vẫn được xem là một giao dịch có lợi cho họ. Sau khi hợp tác với Promise, tỉ lệ thu hồi từ các tài khoản quá hạn có thể lên đến 85% hoặc cao hơn. “Đối với chính quyền thành phố, đây là khoản thu bất ngờ, tưởng như không bao giờ lấy lại được,” nhà đầu tư Mitch Kapor nói. “Điều này đã tạo động lực lớn, không chỉ cho các thành phố mà còn đối với các bang tham gia hợp tác với Promise.”

“Khi mới bắt đầu, mọi người đều khuyên chúng tôi nên trở thành công ty cho vay. Nhưng thực tế là nền kinh tế hiện nay không có lợi cho các khoản vay ngắn hạn và rủi ro cao,” Ellis-Lamkins cho biết. “Chúng tôi cam kết không tính lãi suất. Bạn cần phải quyết định chính xác: liệu mọi người không thanh toán vì họ không muốn hay vì họ không thể? Nếu bạn tin rằng mọi người không thanh toán vì họ không có khả năng thanh toán, bạn không thể tính lãi suất 30%. Lãi suất 30% gọi là sự trừng phạt. Ai lại muốn tính lãi suất cho một người đang khổ sở và gặp khó khăn?”

Năm ngoái, doanh thu của Promise đạt khoảng 20 triệu USD, tăng hơn gấp ba so với năm 2022. Công ty dự kiến doanh thu sẽ tăng gấp đôi trong năm nay và tiếp tục tăng gấp đôi vào năm sau, đạt khoảng 100 triệu USD vào năm 2025 và 300 triệu USD vào năm 2027, nhờ hàng chục hợp đồng với các công ty tiện ích và các chính quyền địa phương tại các bang như Virginia, Mississippi, Hawaii và Washington. Công ty cũng đã có lợi nhuận. Với 51 triệu USD huy động từ các nhà đầu tư như Kapor Capital, First Round, XYZ Capital và 8VC, Promise đạt mức định giá 520 triệu USD trong vòng gọi vốn gần nhất vào năm 2021.

Các con số này đã giúp Promise lọt vào danh sách Những Công ty Khởi nghiệp Tỷ đô Tiếp theo của Forbes năm nay, bảng xếp hạng thường niên về 25 công ty có khả năng đạt mức định giá một tỷ USD.

Cải thiện hệ thống tài chính của chính phủ không phải là một lĩnh vực hấp dẫn, nhưng lại ảnh hưởng đến tất cả mọi người. Vấn đề này cũng ngày càng thu hút sự quan tâm của các nhà đầu tư hơn, sau thành công của các doanh nghiệp như OpenGov – công ty phần mềm quản lý ngân sách và kế toán gần đây được định giá 1,8 tỷ USD, hay Paymentus – công ty thanh toán được giao dịch công khai với vốn hóa thị trường 2,4 tỷ USD.

Tuy nhiên, việc xây dựng công nghệ cho các chính quyền địa phương chậm chạp và quan liêu là một thách thức. “Thiết kế các dịch vụ một cách hiệu quả, dễ hiểu và dễ sử dụng là điều rất khó,” Beth Noveck, giáo sư tại Đại học Northeastern kiêm giám đốc của The Governance Lab, nhận định.

Đó chính là mục tiêu của Ellis-Lamkins. “Tôi muốn ứng dụng phải đẹp và dễ sử dụng,” bà nói. “Khách hàng của chúng tôi quan tâm vì dịch vụ mang lại hiệu quả. Rốt cuộc, chính quyền chỉ muốn biết chắc rằng họ sẽ thu được tiền.”

ELLIS-LAMKINS lớn lên ở Suisun City, California, thị trấn nhỏ nằm bên kia đường tàu, đối diện với Fairfield, nơi đặt trụ sở hiện tại của công ty. Nơi này chủ yếu được biết đến với các nhà máy lọc dầu và vùng bờ sông ô nhiễm. Vào năm 1988, tờ San Francisco Chronicle đã đánh giá đây là nơi cư trú tồi tệ nhất trong Khu vực Vịnh (Bay Area).

Phaedra Ellis-Lamkins là con gái của người mẹ đơn thân làm phục vụ bàn. Gia đình bà sống bằng nguồn trợ cấp lương thực cùng các hỗ trợ khác từ chính phủ. Khi bà lên 12, mẹ bà được nhận vào làm việc cho công đoàn thuộc quận Solano và Phaedra không còn phải xếp hàng chờ được ăn trưa miễn phí ở trường. Là một trong số ít học sinh có hoàn cảnh khó khăn trong chương trình năng khiếu của trường, bà cũng đã thấy được sự khác biệt của một thế giới giàu có hơn. Mẹ của Phaedra là người da trắng, trong khi cha là người da đen và bà vẫn còn nhớ sự phân biệt rõ rệt trong cách mọi người đối xử với mẹ và bà nội, hai người vô cùng gần gũi với bà.

“Đó là những điều nhỏ nhặt nhưng lại khiến bạn cảm thấy mình không được tôn trọng,” bà chia sẻ. “Công việc của tôi là đảm bảo rằng những đứa trẻ khác không phải chịu đựng cảm giác tồi tệ như vậy nữa.”

Từ khi chưa tốt nghiệp Đại học Cal State Northridge, bà đã đảm nhiệm vai trò điều phối viên của Tổ chức SEIU Local 715 đại diện cho những người làm dịch vụ. Bà gõ cửa từng nhà của những nhân viên chăm sóc sức khỏe tại gia, khuyến khích họ bỏ phiếu cho một hợp đồng công đoàn. Đến năm 27 tuổi, bà đã là giám đốc điều hành của South Bay AFL-CIO Labor Council, đại diện cho hơn 100 công đoàn và 100.000 người lao động.

Bước ngoặt đầu tiên trong sự nghiệp của bà xuất hiện năm 2009, khi bà tiếp quản vị trí CEO của Green for All từ nhà hoạt động kiêm bình luận viên truyền hình Van Jones. Green for All là một tổ chức phi lợi nhuận có trụ sở tại Oakland, California, hoạt động nhằm mang lại việc làm trong ngành năng lượng sạch cho các nhóm cộng đồng có thu nhập thấp. Về sau, Jones cũng là người đã giới thiệu bà với Prince. Trong một buổi biểu diễn của ngôi sao này, cả hai tìm thấy sự đồng điệu khi trò chuyện ở hậu trường và Prince đã thuê bà làm cố vấn kinh doanh.

Năm 2014, bà giúp Prince giành chiến thắng trong cuộc chiến kéo dài nhằm giành lại quyền sở hữu bản ghi âm gốc của mình. “Phaedra đã buộc các nhân vật có thế lực phải nhượng bộ,” Jones viết trong điếu văn dành cho Prince khi ông qua đời năm 2016.

Thời điểm Ellis-Lamkins gần 40 tuổi, bà nhận công việc đầu tiên trong lĩnh vực công nghệ vào năm 2015. Bà gia nhập Honor, công ty sử dụng công nghệ để kết nối những người chăm sóc – chủ yếu là phụ nữ da đen và người gốc La tinh – với người lớn tuổi cần giúp đỡ. Mặc dù thời gian đầu bà phụ trách tuyển dụng nhân viên chăm sóc sức khỏe tại nhà, nhưng không lâu sau đó bà đã chuyển sang giám sát doanh thu và gây quỹ cho công ty khởi nghiệp này (trụ sở đặt tại San Francisco).

Năm 2017, Ellis-Lamkins và người bạn kiêm đồng nghiệp lâu năm Diana Frappier, một luật sư 52 tuổi, đồng sáng lập Promise. Ban đầu, họ tập trung vào cải cách hệ thống bảo lãnh tại ngoại, với mục tiêu vận dụng công nghệ để giúp quy trình bảo lãnh trở nên hiệu quả hơn. Cả hai càng tin chắc vào ý tưởng này hơn nữa, khi Ellis-Lamkins nhận được cuộc gọi từ một người bạn nói rằng những người săn tiền thưởng tìm đến tận nhà chỉ vì anh ấy đọc nhầm thời gian quay lại tòa cho một vụ vi phạm nhỏ. Frappier nhận xét: “Phaedra là kiểu người đưa ra định hướng, còn tôi là người đứng sau hỗ trợ.”

Họ đã huy động vốn từ các nhà đầu tư, phần lớn là những người họ quen biết ở Honor, và dẫn dắt công ty khởi nghiệp của mình hoàn tất chương trình tăng tốc khởi nghiệp của Y Combinator vào mùa đông năm 2018. “Lĩnh vực công nghệ chính phủ gần như đã ‘chết’ khi chúng tôi quyết định đầu tư cho Promise,” Michael Seibel của Y Combinator cho biết: “Những điều làm nản lòng các người sáng lập khác lại là niềm hứng thú của Phaedra”.

Thông thường, các phụ nữ da đen hay gặp khó khăn trong việc thu hút vốn đầu tư mạo hiểm, nhưng kinh nghiệm của Ellis-Lamkins tại Honor đã giúp bà tạo dựng uy tín. “Tôi đã quản lý doanh thu,” bà nói. “Mọi người đều hiểu rằng tôi biết cách kiếm tiền.”

Từ một văn phòng không có cửa sổ trong một phòng thu âm cũ tại Oakland, Ellis-Lamkins đã bán ý tưởng của mình cho các quan chức chính quyền trên khắp đất nước. Phần mềm của bà giúp nhắc nhở những người vi phạm về lịch hẹn với tòa và các lịch triệu tập bắt buộc khác, đồng thời hỗ trợ các nhà tù quản lý việc xét nghiệm ma túy. Bà đã ký được các hợp đồng với quận Alameda và một số thành phố khác. Tuy nhiên, sau đó bà tình cờ phát hiện ra cách người ta lợi dụng phần mềm của mình trong một cuộc họp tại một nhà tù quận.

“Họ khoe rằng đã giữ ai đó trong tù suốt bảy năm chỉ vì tội sử dụng cần sa,” bà kể lại. “Tôi bước ra khỏi cuộc họp và nói, ‘Đây không phải là nơi tôi muốn đến.’” Bà đề nghị trả lại tiền cho các nhà đầu tư, nhưng họ đã khuyến khích bà làm điều mà các công ty khởi nghiệp khác thường áp dụng: thay đổi hướng đi.

Nhờ giai đoạn Promise hợp tác với hệ thống tư pháp hình sự, Ellis-Lamkins biết được rằng nếu ai đó không đủ khả năng trả tiền phạt đỗ xe hoặc vi phạm hành chính, họ thường phải nghỉ làm một ngày để trực tiếp đến tòa án, mang theo các giấy tờ cần thiết. Những ai không hoàn thành các thủ tục này có thể có nguy cơ bị bắt giữ. “Đó là một hệ thống lỗi, nếu xét theo hình phạt mà người dân phải chịu cho mức nợ nhỏ như thế,” bà chia sẻ. “Công nghệ có thể sửa chữa lỗi đó.”

Để thử nghiệm ý tưởng này, bà đã chọn ba thành phố – Oakland, Philadelphia và Dallas – nơi có nhiều vé phạt đỗ xe. Promise cung cấp các khoản vay không lãi suất cho những người không có khả năng thanh toán vé phạt. 90% trong số đó đã hoàn trả cho Promise. Bà bắt đầu thuyết phục chính quyền địa phương rằng mình có thể giúp họ tăng cường thu hồi nợ, từ mức thấp nhất 13% lên đến 95%, bằng cách sử dụng phương pháp động viên thay vì trừng phạt.

Louisville, Kentucky, là một trong những chính quyền địa phương đầu tiên hợp tác với Promise vào năm 2021. Qua 18 tháng chịu ảnh hưởng nặng nề từ đại dịch, các khoản nợ quá hạn đã tăng gấp bốn lần lên 16 triệu USD, cao hơn mức thông thường bốn triệu USD và chỉ có 20% khách hàng thanh toán đúng hạn.

“Chúng tôi nhận thấy một lượng lớn nợ xấu rất đáng lo ngại. Chúng tôi biết rằng mình không thể bàng quan đứng nhìn, vì rủi ro tài chính từ việc này đang ảnh hưởng đến các công ty dịch vụ tiện ích,” Tony Parrott, giám đốc điều hành của Công ty Cấp thoát nước Louisville và quận Jefferson, cho biết.

Louisville là một trường hợp điển hình. Juliet Ellis, người gia nhập Promise vào tháng 12.2020 với vai trò trưởng phòng dịch vụ tiện ích sau thời gian làm giám đốc chiến lược tại Ủy ban Tiện ích Công cộng San Francisco, nhớ lại nỗi lo lắng của các nhà điều hành dịch vụ tiện ích khi khách hàng chậm thanh toán. “Các kế hoạch thanh toán mà chúng tôi đang sử dụng không hiệu quả. Chúng tôi không thể tiếp cận khách hàng, và kể cả nếu chúng tôi có đăng ký kế hoạch thanh toán cho họ, thì phần lớn họ cũng không tuân thủ,” bà kể.

Rất nhanh sau đó, các quan chức địa phương bắt đầu tìm đến Promise, thay vì công ty phải đi kiếm khách hàng. Chẳng có đội ngũ bán hàng nào ngoài Ellis-Lamkins và Juliet Ellis. “Có người hỏi chúng tôi, ‘Chi phí tiếp thị của các bạn là bao nhiêu?’ Tôi đáp lại, ‘À, hãy xem nào, không cộng với không, vậy là bằng không,’” Ellis-Lamkins nói. Mặt tích cực là có thể tiết kiệm chi phí, nhưng mặt tiêu cực là bà vẫn đang phải trực tiếp thực hiện phần lớn công việc bán hàng của Promise. (Bà đang tuyển dụng nhân viên bán hàng để đạt được các mục tiêu doanh thu đầy tham vọng của công ty.)

“Promise làm tôi nhớ đến Palantir ở giai đoạn đầu, và trong tình huống này, sự thông minh độc đáo của bà ấy sẽ là yếu tố then chốt dẫn đến thành công,” Joe Lonsdale, đồng sáng lập và đối tác quản lý của 8VC, nhận xét.

Hiện nay, các công ty dịch vụ tiện ích là trọng tâm kinh doanh của Promise và công ty hoạt động trải rộng ở mọi bang trên toàn nước Mỹ. Ellis-Lamkins dự đoán, dù bên nào là đảng cầm quyền, chính quyền bang và địa phương sẽ vẫn tiếp tục đầu tư vào công nghệ.

Những vấn đề mà các công ty tiện ích đang đối mặt “sẽ không biến mất,” Ellis cho biết. Bà liệt kê một loạt vấn đề như cơ sở hạ tầng cũ kỹ, không đủ vốn liên bang, nhu cầu tăng cường lưới điện vì biến đổi khí hậu. Phí dịch vụ chắc chắn sẽ tăng, nhưng hiện giờ khách hàng vẫn đang chịu áp lực vì giá thuê nhà tăng và các chi phí khác.

Ngoài lĩnh vực tiện ích, Promise còn nhìn thấy tiềm năng trong các lĩnh vực khác như vé phạt đỗ xe và thuế địa phương. Công ty cũng đang cân nhắc cung cấp các dịch vụ xác minh danh tính và thu nhập, hai hoạt động mà họ đã triển khai trong các chương trình thanh toán của mình, như một sản phẩm riêng biệt để bán cho các chính quyền địa phương đang đối mặt với công nghệ lỗi thời. Công ty khởi nghiệp này cũng đang thử nghiệm với học máy giúp những người đã được cấp phần hỗ trợ dành cho người có thu nhập thấp, ví dụ như phiếu thực phẩm, có thể tự động đủ điều kiện nhận các khoản trợ cấp khác mà không cần phải bổ sung thủ tục giấy tờ.

“Tôi bị cuốn hút vào công việc này vì tôi có ý thức mạnh mẽ về công lý, nhưng mọi người mua vì sản phẩm này mang lại hiệu quả tốt hơn,” Ellis-Lamkins nói. “Tôi muốn đánh bại các công ty khác, và chứng minh rằng việc lợi dụng không phải là đường hướng phát triển đúng đắn.” 

NHỮNG CÔNG TY KHỞI NGHIỆP TỶ ĐÔ TIẾP THEO

Đây là năm thứ mười liên tiếp Forbes hợp tác với TrueBridge Capital Partners để xác định 25 công ty khởi nghiệp tại Mỹ nhận vốn đầu tư mạo hiểm có khả năng đạt mức định giá một tỷ USD. Trong số 225 công ty từng góp mặt trong danh sách, có 130 công ty, tương đương 58%, đã trở thành kỳ lân, bao gồm các tên tuổi như DoorDash, Figma, Anduril, Benchling và Rippling. Tuy nhiên, 21 trong số đó hiện có giá trị dưới một tỷ USD. Bốn mươi hai công ty đã bị mua lại; chỉ ba công ty (1%) lên sàn với giá trị dưới một tỉ  đô la Mỹ.

Điều đáng ngạc nhiên là số lượng thất bại khá ít: Chỉ có năm công ty khởi nghiệp sụp đổ hoặc ngừng hoạt động, đáng chú ý nhất là uBiome, công ty thử nghiệm vi sinh vật, nằm trong danh sách năm 2018, đã giải thể sau khi bị FBI điều tra vì các hoạt động thanh toán không minh bạch. Danh sách năm nay – được chọn từ hơn 150 đề cử và trình bày theo thứ tự bảng chữ cái – không có gì bất ngờ khi phần lớn đều đặt cược vào trí tuệ nhân tạo (AI) để giải quyết mọi vấn đề.

Varun Mohan, 27 tuổi, đã bỏ việc kỹ sư tại doanh nghiệp xe tự lái Nuro sau khi thất vọng vì công nghệ mất quá nhiều thời gian để phát triển. Năm 2021, anh hợp tác với Douglas Chen, hiện 28 tuổi, người anh quen biết từ các cuộc thi Olympic toán trung học và thời gian học tại MIT. Cặp đôi tài năng này đã sáng lập Codeium, ứng dụng AI hoạt động giống như tính năng hoàn thành tự động, nhưng dành cho mã lập trình.

Đây không phải là một giải pháp thay thế hoàn toàn cho các kỹ sư phần mềm đòi hỏi mức lương ngất ngưởng, nhưng ứng dụng này có giao diện gần gũi dễ sử dụng, và quan trọng là đã có mặt trên thị trường. Ứng dụng miễn phí của Codeium hiện có 700 khách hàng trả phí, bao gồm Anduril, Dell và Zillow. “Một trong những điều tuyệt vời về lĩnh vực này là bạn có thể tung ra sản phẩm ngay hôm nay,” Mohan nói. Doanh thu của công ty đã tăng gấp đôi mỗi quý.

Khi lần đầu được chẩn đoán mắc chứng biếng ăn hồi lên 10, Kristina Saffran đã được bác sĩ thông báo rằng cô không có nhiều hi vọng hồi phục. Nhưng cha mẹ cô không chấp nhận điều đó và đã áp dụng một hình thức điều trị kiểu gia đình đặc biệt cho cô. “Những rối loạn này buộc bạn phải đấu tranh với tâm trí của mình nhiều lần trong ngày,” Saffran, 32 tuổi, chia sẻ. “Yêu cầu người bệnh tự điều trị không chỉ không hiệu quả mà còn khá tàn nhẫn.”

Năm 2019, cô hợp tác với nhà tâm lý học Erin Parks để thành lập Equip, cung cấp liệu pháp gia đình cho các chứng rối loạn ăn uống theo hình thức trực tuyến, nhằm dễ dàng giúp trẻ hồi phục ngay tại nhà. Đến nay, Equip đã ký hợp đồng với 25 công ty bảo hiểm và hỗ trợ hơn 5.000 bệnh nhân.

Chris Power luôn tin rằng ngành sản xuất của Mỹ còn lạc hậu và càng thấy rõ điều này hơn khi anh chuyển từ Úc đến Mỹ vào năm 2019 và tham quan một số xưởng gia công kiểu cũ. Chàng trai 28 tuổi từng bỏ học đại học đã quyết định thực hiện điều mà anh gọi là “thử thách khó khăn khủng khiếp,” khi xây dựng một nhà máy công nghệ cao tại Mỹ, sản xuất các bộ phận kim loại chính xác cho các công ty đa quốc gia trong ngành hàng không và quốc phòng. Công ty tuyên bố rằng nhà máy của họ tại Torrance, California, có thể sản xuất các bộ phận đạt chuẩn sử dụng trong không gian với tốc độ nhanh gấp 10 lần và hiệu quả hơn 40% so với các nhà sản xuất truyền thống.

Power chỉ tuyển dụng 170 nhân viên, một vài người trong số đó có thể điều khiển tới 10 máy cùng lúc. Tất cả đều sở hữu cổ phần trong công ty. Hadrian đang tăng trưởng với tốc độ từ 20% trở lên mỗi tháng, dù vẫn chưa thiết lập đội ngũ bán hàng tính đến mùa xuân năm nay. Power dự định mở thêm các nhà máy khác – hiện anh đang cân nhắc các địa điểm ở Texas, Arizona và Virginia. “Nếu bạn muốn sản xuất thứ gì đó, chúng tôi sẽ làm cho bạn, với chất lượng cao hơn, nhanh hơn và rẻ hơn,” anh nói.

Các công ty chạy đua để tung ra ứng dụng AI đều gặp phải một trở ngại chung: sức mạnh tính toán và chi phí. Để mở rộng từ hàng ngàn lên hàng triệu khách hàng, các doanh nghiệp phải đối mặt với con số hóa đơn khổng lồ. Đây là cơ hội đối với Fireworks AI. Công ty khởi nghiệp này đặt mục tiêu giúp các doanh nghiệp tung ra các sản phẩm AI mới chỉ trong vòng năm ngày với chi phí tối thiểu. Fireworks AI cung cấp một phương pháp tốt hơn để huấn luyện các mô hình AI, giúp tối ưu hóa hiệu suất từ phần cứng hiện có, giảm mức chi tiêu cho các bộ xử lý đồ họa cao cấp (GPUs).

Khoảng 35.000 nhà phát triển tại các công ty như Uber và DoorDash sử dụng Fireworks AI để thử nghiệm với hơn 100 mô hình AI. Trước khi thành lập Fireworks AI vào năm 2022, Lin Qiao đã có bảy năm làm việc tại Meta, dẫn dắt đội phát triển ngôn ngữ lập trình phổ biến PyTorch.

Năm 2018, Nick Noone, cựu giám đốc đơn vị Hoạt động đặc biệt của Palantir tại Hoa Kỳ, và người đồng sáng lập Ben Rudolph đã hợp tác với Sở Cảnh sát San Pablo ở California để tìm hiểu công cụ công nghệ nào sẽ hữu ích nhất cho việc thực thi pháp luật. Cuối cùng, họ đã phát triển Peregrine, công cụ giúp các sĩ quan có thể tìm kiếm trên nhiều tập dữ liệu và đoạn phim giám sát của sở. Ví dụ, nếu một cảnh sát sắp vào một khu nhà, Peregrine có thể hiển thị tất cả dữ liệu liên quan đến địa chỉ đó, chẳng hạn như liệu có người nào có tiền án liên quan đến nơi đó không.

Noone, 35 tuổi – cựu vận động viên thể dục dụng cụ ưu tú đã giúp Stanford giành nhiều danh hiệu quốc gia và Rudolph, 33 tuổi, phải mất nhiều năm để phát triển Peregrine, nhưng cách tiếp cận chậm rãi và có phương pháp của họ đã mang lại thành quả: Công ty có trụ sở tại San Francisco này đã ký hợp đồng với 53 cơ quan trên khắp Hoa Kỳ, bao gồm Sở Cảnh sát Atlanta và Văn phòng Cảnh sát trưởng quận Cam ở California.

Từ năm 2022 đến năm 2023, doanh thu đã tăng gấp ba lần, từ ba triệu USD lên 10 triệu USD và Noone cho biết công ty dự kiến tăng gấp ba lần nữa, lên 30 triệu USD trong năm nay. Anh nói: “Một trong những lý do chúng tôi giành được sự tin tưởng của cộng đồng này là vì chúng tôi rất thực tế, mặc dù là người ngoài cuộc. Chúng tôi không ngồi tưởng tượng trong những tháp ngà của Thung lũng Silicon.”

Xem đầy đủ danh sách: www.forbes.com/next-billion-dollar-startups-2024

—————

Biên dịch: Quỳnh Anh

Theo forbes.baovanhoa.vn (https://forbes.baovanhoa.vn/nguoi-thu-no-nhan-tu)